Nhưng em không hiểu vì sao, có những người can tâm làm giàu trên khó khăn của người khác. Họ còn tìm mọi cách thao túng, đang tâm dùng mọi thủ đoạn tinh vi để thôn tính, chiếm đoạt tài sản của doanh nghiệp khác và bóc lột anh. Ngay cả khi anh không có cái để ăn, anh bị bệnh không được ai chăm sóc... thì họ vẫn chẳng giảm giá hay cưu mang anh. Họ để mặc anh tự xoay sở với cuộc đời mình.
![]() |
LÝ DO ANH KHÔNG THỂ THOÁT NGHÈO |
Đã vậy họ còn bảo anh ỷ lại, chỉ trông chờ vào người khác. Có phải thế đâu, anh vẫn hàng ngày khổ nhọc nai lưng, quần quật từ sáng đến tối. Anh vẫn phải lao động để nuôi sống mình. Anh chăm chỉ lắm, cố gắng lắm nhưng cũng chẳng đủ ăn. Anh phấn đấu nhiều lắm cũng chẳng có cơ hội. Buồn hơn ngay cả những người khác cũng a dua theo mà cho rằng anh lười biếng và hạn chế. Đơn giản vì họ không hiểu rõ bản chất của sự "định giá" trao đổi ở đây.
Khi anh đi làm cho người ta, anh mang trí óc và bàn tay ra để kiếm tiền thì họ trả giá cho anh rất rẻ mạt. Nhưng khi anh phải bỏ tiền ra để mua các nhu yếu phẩm và trang trải cuộc sống của mình thì anh phải mua với giá rất đắt.
Những thành quả anh làm ra, anh chẳng bao giờ được hưởng với danh nghĩa anh là tác giả, là người có bản quyền bởi vì người ta đang tâm chiếm đoạt của anh xem nó như là sản phẩm mà họ được hưởng vì đã trả tiền thuê nhân công để anh làm ra cho họ. Nghĩa là suốt đời anh lúc nào cũng chỉ có hai bàn tay trắng và một nghề nghiệp gắn bó trọn đời là "đi làm thuê". Chính vì sự bất hợp lý này mà anh mãi mãi luôn là một người nghèo khổ ngay cả khi công lao và sáng tạo của anh mang đến sự giàu có vô biên cho những người đã trả một cái giá "bèo bọt" cho anh để hưởng thụ thành quả mà anh mang lại.
0 comments:
Post a Comment